Khoảng trời riêng.....góc nhỏ gacon

gacon_lonton

<img src ="http://gold24k.info/diendan/images/vip-
ây là câu truyện hoàn toàn có thật, nó nằm trong blog của tôi, tôi đã giữ kín nó nhưng cũng có thể chia sẻ cùng mọi người, tôi ko phải nhà văn hay nhà viết kịch vì vậy nội dung không hay lắm, mong mọi người có thể chia sẻ cùng tôi, thời gian không cho phép vì vậy tôi chỉ có thể 1 tuần đưa lên 1 chương của chuyện dài này, mong mọi người đừng sốt ruột nhé
Câu truyện này tôi gửi tặng 1 người, không chính xác hơn là 2 nguời, sau này mọi người sẽ biết...
Chương 1
Yêu em một ngày anh nhé !
Thế là sáu ngày thực tế đã qua, chỉ ngày mai thôi tôi sẽ tạm biệt đất Cảng để trở về Hà Nội tiếp tục 1 tháng đèn sách để rồi ra trường vùng vẫy sức trẻ của mình. Hải Phòng không phải là quê tôi nhưng tự nhiên hôm nay tôi thấy thân thương đến thế, phải chăng một tuần gắn bó với thành phố này đã làm nó trở thành một phần máu thịt của tôi, không có lẽ một điều làm tôi nhớ nó hơn cả khi xa nó vì nơi đây có một “bé ngốc” hàng ngày vẫn chờ tôi đón đưa mỗi khi tan trường.
- Suy nghĩ gì thế, muốn ở lại đây hả ?
Giật mình khi đang thả hồn mơ mộng về đất cảng thì bị anh hướng dẫn bắt gặp, quay lại tôi chỉ kịp ấp úng không thành tiếng:
- Dạ…
- Kết quả thực tế của chú khá lắm, ngày mai cuối tuần kết thúc đợt thực tế, anh cho chú nghỉ đi chơi thành phố, nếu thích sau này ra trường về cùng anh làm việc nhé.
- Dạ..
- Còn dạ gì nữa thôi cất hồ sơ đi, có người đang đợi ngoài cổng đấy.
…….
- Anh….
- Sao không đợi anh đón, e đi gì đến đây vậy ?
- Em đi bộ…đùa đấy mặt ngố chưa kìa em nhờ đứa bạn cùng lớp chở qua đây.
- Hix…
- Mai anh được nghỉ à…em nghe anh…nói vậy ?
- Uhm, mai bé cũng nghỉ mà….
- …..
- Anh …em có một đề nghị…
- ???
- Mình yêu nhau anh nhé, được không ..?
- ????
Bé mỉm cười mím chi trong khi anh đang tròn mắt vì chưa hiểu.
- Thế em xin anh một ngày yêu em nhé ?
- Nghĩa…nghĩa là sao ?
- Tức là anh làm người yêu em một ngày ý, ngốc ạ..!
- Lại trò tinh nghịch gì đây, cứ đùa anh hoài à.
- Em nói thật đấy, có bao giờ em đùa anh đâu, thế nhé em về đây, tối trả lời em…
…….
Hải phòng vào hè rất đẹp, những chùm hoa phượng đỏ nổi bật báo hiệu mùa thi
10h30Pm: ….em đây, anh đang làm gì thế, suy nghĩ kỹ chưa, thế mai chúng mình yêu nhau nhé..?
- Hừm …ừh
- Yêu mà miễn cưỡng thế sao, em ứ chịu, phải thật cơ…
- Ừ…h mai anh sẽ làm người yêu của bé, được chưa nào…
- Hì, lại Ừh rồi…thôi ngủ đi anh, mai còn dậy sớm để yêu em, em ngủ đây..
Tút…tút..
Vẫn hồn nhiên như lần đầu gặp pha chút bướng bỉnh đầy cá tính, mà không biết là người yêu thì phải làm những gì nhỉ, thôi để mai sẽ biết mà…chỉ là một ngay thôi nhưng dù sao vẫn nên là một ngày trọn vẹn.
…..
Zeng, zeng…
Hix mới 6h sáng mà đã có ai quấy rầy mình rồi…
- Ngốc à, anh đang là người yêu em đấy, đến đón em đi ăn sáng nào, em muốn ra biển chơi….lười biếng vậy e không làm người yêu anh nữa đâu…hì…
- Rõ rồi, 15 phút nữa nhé..
- Không 5 phút thôi, nhanh lên nhé…
Tút…tút..
Bật dậy, cuống cuồng đi đánh răng, rửa mặt, chà yêu là khổ thế này cơ đấy. Biết mặc cái gì đây, em vẫn thích mình mặc áo sơ mi trắng quần đen bỏ thùng mà, nhìn chững chạc lắm, nhưng quần áo mới giặt chưa kịp là biết làm sao thôi cứ mặc vào vậy. Chẳng kịp chải đầu cho thẳng tóc vơ vội cái mũ lưõi trai chụp lên đầu rồi phi xe như bay qua mấy dãy phố (may hôm nay chủ nhật nên chẳng bị tắc đường chư mọi hôm tầm này còn mệt chán) đến bến xe cầu rào nơi mọi ngày em vẫn đợi tôi đến đón đi học hay chia tay mỗi chiều đưa em về.
- Anh muộn 5 phút nhé, trừ 1 điểm cho nợ đến cuối ngày..
- Hì, lần đầu yêu mà...
Em đang ngồi trên chiếc ghế chờ ngoài cổng bến xe, vẫn chiếc lơ màu xanh buộc túm mái tóc đuôi gà thường nhật nhưng hôm nay em không mặc áo dài nữ sinh nữa, quần bò xanh, áo phông trắng nhìn em xinh như thiên thần....bến xe hôm nay sao thân quen thế, mọi thứ trở lên rạng ngời hơn trong mắt tôi, phải chăng có cái gì khác cho kẻ đang yêu thì phải.
Tôi dừng xe đạp chân chống nháy mắt em, nghĩ thầm chắc rằng em sẽ vui lắm khi tôi mặc bộ đồ em thích, nhưng không em nhăn mặt chạy lại với tôi gỡ chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu rồi thốt lên:
- Anh luộm thuộm thế này à, ai lại đi chơi với người yêu mà ăn mặc như ông già ấy, em thích anh mặc áo phông, quần bò như hôm anh gặp em cơ, đầu tóc còn bù xù nữa, trời đất...
Phải nói rằng lúc đó tôi ngượng không còn biết nói thế nào nữa, nhưng cũng đành cưòi ngượng để nàng vui vì chỉ có một ngày yêu thôi, nàng lấy trong túi xách một chiếc lược nhỏ chải đầu cho tôi, tỉ mỉ như mẹ tôi vẫn làm khi tôi còn nhỏ.
- Đấy nhìn người yêu em đẹp trai hơn hẳn rồi, cứ để tóc thế này cho em ngắm khỏi cần đội mũ nữa, giờ đi ăn sáng đã em đói rồi.
Vừa nói nàng vừa đội cái mũ của tôi lên đầu để đuôi gà xuyên qua quai sau mũ, rồi ngồi lên sau xe tôi hai tay quàng qua thắt lưng, cử chỉ đó làm tôi không nhịn được cười phá lên, nàng dụi đầu vào vai tôi nũng nịu kêu đói.
Chúng tôi đi ăn bánh đa cua, đặc sản Hải Phòng mà em thích, mọi thứ hôm nay sao ngon đến thế....
Chúng tôi đi ra biển, biển hôm nay hiền hoà quá những con sóng nhẹ lăn tăn hôn vào bờ cát, ngày nghỉ cho nên bãi tắm khá nhiều người, tôi nắm tay em cùng bước đi trên bờ cát dài như bao đôi tình nhân khác, tự nhiên thấy con tim mình dạo rực khác thường.
- Anh có nhớ lần đầu tiên quen nhau là khi nào không?
.....
Tôi làm sao quên được cái ngày ấy hơn 1 năm về trước, khi tôi đang là cậu sinh viên mới làm quen với internet, một chiều lang thang trên yahoo với nick name đến giờ tôi vẫn hay dùng: Ditim....; bất chợt một tiếng Buzz vang lên và hiện ra màn hình một cái tên: meocon...
- Meocon...: Chào anh, một nửa anh lạc đâu mà phải đi tìm...
- Ditim.......: Khi anh sinh ra đã không thấy một nửa của mình đâu cả, em có biết giờ nửa của anh nơi đâu không chỉ dùm anh với...
- MC: e không biết nhưng em chắc nửa của anh cũng đang đi tìm anh đấy, em tên....., ....tuổi, còn anh ?
- Ditim...: Hì, anh tên Dũng, ở Hải Dương, hiện đang là sinh viên ...tuổi thì chắc pé đoán được...mà ít tuổi vậy là em gái anh nha.
- Mc: úi trường đấy à, anh họ em cũng họ trường ấy đấy nhưng giờ đi làm rồi, vâng là em gái...
.....
Thế rồi sau cái buổi chiều hôm đó một sự bất ngờ đã diễn ra, tôi cùng những người bạn lên đường đi tây nguyên để tham gia một chuyến thực tập đặc biệt, tôi và em mất liên lạc từ đấy bởi nơi bản làng xa xôi đâu có inte.
Sáu tháng tây nguyên với cái nắng thiêu đen người tôi được quay về Hà Nội tiếp tục công việc học tập. Việc đầu tiên là mở hòm thư ra xem, điều làm tôi ngạc nhiên là con số lá thư em viết cho tôi nhiều như thế, tôi phải mất cả chiều mới đọc hết thư em....tôi cảm giác em đã lớn hơn nhiều so với lần đầu nói chuyện.
Liên lạc đuợc với tôi em mừng lắm, kể từ đó ngày ngày sau mỗi chiều lên giảng đuờng về tôi lại online nói chuyện với em, mỗi ngày một tiếng vì em còn học, mỗi lần gặp nhau trên mạng em kể cho tôi đủ chuyện lớp học hay ở nhà, vui có buồn có, em và anh trở lên thân nhau không biết từ lúc nào, một ngày không thấy em onl là tôi cảm như thiếu cái gì đó, để có đựơc những cuộc nói chuyện với em tôi phải ăn mì tôm thay cho những buổi ăn sáng cùng lũ bạn nhưng tôi thấy vui và cảm giác mình lớn hơn rất nhiều.
.....
- Tuần sau anh đi thực tế 1 tuần ở Hải Phòng đấy, anh sẽ gặp em, nhớ đón anh ở....
- Anh xuống đi em sẽ đón anh...
.....
Vậy là đã một tuần ở Hải Phòng với bao công việc bề bộn, anh vẫn ngày hai buổi đưa đón em đến trường, ngày anh quay lại trường cũng là ngày em thi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ thi tốt nghiệp ra trường để kết thúc cuộc đời sinh viên đầy mơ mộng.
....
- Anh có biết sau lần đầu nói chuyện bao lâu anh mới liên lạc với em không ?
- Sáu tháng, à không sáu tháng 21 ngày ?
- Vì sao vậy, sáu tháng anh đã về và nhận được tin nhắn của em, vậy sao anh không nhắn lại để em phải chờ lâu vậy ?
- Vì anh cần suy nghĩ xem mình có nên bắt đầu một mối quan hệ không ?
- Ngốc lắm đấy nhé...nhưng chúng ta đã thường nhắn tin cho nhau từ đó đến nay, và giờ anh ở bên em không tốt lắm sao...
- Uh tốt lắm...
....
Dừng lại một chút, em từa đầu vào vai tôi nhìn ra xa rồi khẽ hỏi:
- Anh có yêu em không, nếu xa em anh có buồn không ?
- Ngốc à, anh đang yêu em đấy thôi, anh không biết mình thế nào vì anh không nghĩ đến mình sẽ xa em.
Bất chợt cơn gió nhẹ cuốn theo những hạt cát, tôi kéo em vào ngực mình che gió cho em, khi gió qua rồi tôi thấy mắt em hoe đỏ, giật mình không biết cát bay vào hay em khóc, hai tay giữ thái dương em tôi vờ thổi bụi nhưng không phải...nụ hôn đầu đời của tôi nơi bãi biển có sóng rì rào đến giờ tôi còn nhớ mãi.
Đột nhiên em gục đầu vào vai tôi khóc, mặc cho nhiều người tò mò nhìn tôi làm tôi đỏ mặt, tôi không hiểu mình đã làm gì sai, một lúc lâu em ngước cặp mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, tôi hỏi:
- Anh có gì sai à ?
Em không trả lời chỉ lắc đầu rồi lại ôm chặt lấy tôi như sợ tôi chạy đi mất, sóng biển ngày càng xa bờ hơn....tôi cõng em đi dọc bãi biển như em muốn, em lại cười như lúc đầu gặp tôi...
....
Một ngày yêu nhau qua đi, tôi đưa em về nới xuất phát, em ôm tôi thêm lần nữa rồi bảo tôi quay về, em muốn nhìn thấy tôi đi khuất rồi mới về nhà. Tôi lên xe không quên nói lại thi tốt nhé ngốc, anh sẽ quay lại với em.
.....
11hpm....reng, ngủ chưa anh, mai lên trường mạnh giỏi nghe, hôm nay em có làm anh mệt không ?
- Anh chưa kịp cảm nhận hết tình yêu thế nào, cho anh thêm một ngày nữa được không....mai em sẽ tiễn anh chứ...
- Sắp hết 1 ngày rồi anh yêu à, chúng mình chỉ có một ngày yêu nhau thôi, ngày mai anh sẽ không còn là người yêu em nữa, em sẽ không tiễn anh đâu vì anh không còn là người yêu em....
Tút tút..
......
Sáng sau chúng tôi lên xe quay về Hanoi, tôi cố nhìn lại phía sau để chờ đợi 1 ánh mắt, ánh mắt mèo con nhung không thấy, chia tay tôi anh hướng dẫn thực tập đưa cho tôi một tấm hình nhỏ nói có người gửi, trời à, em, nhưng em đang ở đâu.
Con đường đi dài hơn, tôi lao vào học để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp nhưng vẫn không quên buổi chiều ghé lên inte để chờ đợi tin nhắn của em, đó là cái duy nhất tôi có thể liên lạc với em nhưng vẫn chẳng thấy.
...
Một tháng sau, tôi nhận được dòng tin của em ngắn ngủi:
Anh à, em đã tốt nghiệp loại... đúng như anh mong đợi nhé, khi anh đọc được tin này cũng là lúc em cùng gia đình chuẩn bị đi Anh rồi, quên em đi anh nhé....
Tôi như trời trồng, mọi thứ như sụp đổ, vậy là sao hả em, sao giờ em mới nói....
Liên lạc được với anh hướng dẫn thực tế, tôi biết đựơc ngày em bay, cũng là ngày tôi ra trường, tôi đi vội ra sân bay Nội Bài hi vọng gặp được em. Đứng cửa sân bay tôi nhìn từng tốp người ra vào để cố nhìn hình bóng người quen thuộc.
9hAm, em đây rồi, sao nhìn em xanh quá, nước da không còn hồng như trước, có lẽ em đã mất ngủ nhiều do ôn thi, tôi chạy lại cầm lấy tay em, giật thót mình em dụt tay lại bám vào tay một người thanh niên đi bên cạnh...
- Anh đến đây làm gì ?, anh về đi...
- Anh muốn biết ....
- Biết cái gì, người yêu em đấy, em cùng gia đình sang sống bên anh, cả người yêu em nữa, quên em đi, anh về đi...tôi ....tôi ...gét.... anh...anh đến đây làm gì..
Thế là hết, thì ra tất cả chỉ là trò đùa vui mà thôi...tôi thật ngốc vì đã để em kéo vào trò đùa này, em tựa đầu vào vai ngưòi con trai bước đi vào trong phòng chờ....
.....
Ra trường tôi về thành phố Hải Dương với mục đích quên đi tất cả, công việc và những lo toan trong cuộc sống làm tôi quên dần đi em, mặc dù mỗi ngày vẫn mở níck ra nhưng chẳng thấy hồi âm nào hết, chắc em đã vui bên tình yêu mới ở một xứ xa lạ, tôi chỉ là người yêu 1 ngày mà thôi...
...
Một buổi chiều bất chợt níck em bật sáng, tôi bấm vào một lần, hai lần, ba lần...
- Em đây, anh khoẻ không....
- Anh vẫn khoẻ, sao em onl muộn thế (bên đó là đêm)...
- Em onl để cảm nhận cuộc sống diễn ra xung quanh đẹp thế nào...
- Cuộc sống luôn đẹp mà, em và ng ấy hạnh phúc không...
- Vâng em hạnh phúc....quên em đi nhé...cám ơn anh đã cho em một ngày yêu...
Buzzz...Buzzz không có trả lời.
Lại mất liên lạc, tôi như người mất hồn những cũng vui vì em đang hạnh phúc.
....
Alô, ai vậy.
Một giọng con trai vang lên:
Anh không biết tôi, tôi là...anh trai của...
Tôi đang ở Việt Nam để làm thủ tục....tôi muốn gặp anh và đưa cho anh một cuốn sổ nhỏ, 3h chiều nay tôi gặp anh tại Hải Dương trên đường tôi đi Hà Nội...
..... Đúng hẹn, 3h chiều tôi gặp người đàn ông, tôi nhận ra chính là người thanh niên em tựa vai hôm đó, trao tôi cuốn sổ mắt anh ta đỏ hoe rồi vội vàng lên xe không kịp đẻ cho tôi hỏi thêm câu nào nữa...
Tôi mở ra xem, cuốn nhật ký em viết nhưng các trang đã nhoè vì nước mắt:
....Ngày tháng năm:....nghe anh nhận mình là em gái, buồn lắm, nhưng vẫn vui, như vậy là mình và anh ấy có thể liên lạc và nói chuyện với nhau...
Ngày, tháng, Năm....: Sao anh ấy chẳng liên lạc với mình nhỉ, ngốc thế không biết, tự nhiên nhớ quá đi..
- Ngày tháng năm....:Mỗi ngày mình càng yêu anh ấy hơn, không biết anh ấy có biết không....
- Ngày...tháng...năm: Một tuần bên anh, mình như được che trở...
- Ngày tháng năm....Thế là một ngày mình được anh ấy yêu, sao một ngày trôi qua nhanh thế...
- Ngày tháng năm: .....Bố mẹ lo cho mình lắm, mình đã biết trước bệnh của mình, mình muốn ở lại Việt Nam vì có anh nhưng sang đó mình còn hi vọng..
Ngày tháng năm: Nhìn anh ở sân bay em chỉ muốn chạy đến để gục đầu vào lòng anh, anh biết em yêu anh như thế nào không, muốn lắm nhưng không thể, vẫn phải cố níu lấy tay anh trai mình mà nói "người yêu em đấy" chắc anh buồn lắm...
Ngày tháng năm: gặp anh em muốn nói chuyện nhưng em không đủ can đảm, e biết mình chẳng sống được là bào, em lên mạng để biết cuộc sông xung quanh ý nghĩa thế nào...anh có biêt người em yêu duy nhất là anh không.
.......
Tôi đã khóc và đến giờ vẫn khóc, tôi đã thề không yêu ai nữa ngoài em....cuốn nhật ký và tấm hình em tôi đã không giữ được trong một lần gặp sự cố của cuộc sống...giờ tôi chẳng còn gì cả về em ngoài những ký ức buồn....em đã xa tôi mãi mãi nhưng tôi luôn cảm thấy em ở quanh đây, tôi đã cố liên lạc nhưng ko nhận được tin em từ đó, nhiều đêm trong giấc mơ tôi vẫn gặp em....
- Yêu em một ngày anh nhé.....!
 

gacon_lonton

<img src ="http://gold24k.info/diendan/images/vip-
buồn ngu ngơ một chút


Chuyện tình ta như cơn gió thoảng
Anh ngậm ngùi nhìn em bước ra đi
Lệ cạn khô không ướt nổi bờ mi
Để đêm về một mình anh thao thức
***
Ta quen nhau phượng vào hè đỏ rực
Cơn mưa chiều làm ướt áo em yêu
Biển đồ sơn hôm đó lặng hơn nhiều
Gió ngưng thổi lắng nghe lời tình gọi
***
Mới quen nhau em gọi anh là SÓI
"Muộn mất rồi" khi anh nói yêu em
Chàng xe ôm với cô bé "lọ lem"
Ngày lại ngày lên ahoo chò chuyện
****
Em đã yêu người con trai quê biển
Với 4 năm đủ tiến đến hôn nhân
Khi bên nhau em đã hỏi nhiều lần
Anh im lặng ....rồi lắc đầu chưa được
***
Chuyện tình bốn năm giờ mong manh như bọt nước
.....
ẹc quên mất mình đã viết gì rồi....river ơi ....chép lại cho anh đoạn cuối hôm qua anh viết nhé....
lúc sáng tác ngồi ngoài vỉa hè....viết trên đt ko save...giờ chịu...ko rặn ra được...
0xoadau
 

gacon_lonton

<img src ="http://gold24k.info/diendan/images/vip-
Mẹ
Bất chợt nghe tin bão lại về
Mẹ già thương quá chốn thôn quê
Còng lưng chống đỡ nhà giữ mái
Ruộng lúa vườn rau lại hoang tàn
****
Cả cuộc đời mẹ gánh gian nan
Tích cóp từng xu cho con ăn học
Tần tảo sớm hôm gom từng đấu thóc
Hạt gạo rẻo thơm mẹ chắt lọc cho con
****
Ra trường đời tựa cánh chim non
Mang sức trẻ vào thương trường kinh tế
Vấp ngã đầu đời ai mà không thể
Mẹ lại đội mưa để che trở con mình
****
Con biết mẹ đã vất vả hi sinh
Chỉ mong một điều cho con mình hạnh phúc
Con vô tư mải mê đi chinh phục
Khi nhận ra thì mẹ đã già rồi
****
Nếu được ước con chỉ ước một điều thôi
Mong thời gian có thể quay trở lại
Để trở về ở bên mẹ mãi
Nằm trong lòng nghe kể chuyện như xưa.....
****
Con cầu trời hãy sớm tạnh mưa
Để mẹ con ở quê bớt khổ
Cầu mong trời không còn bão tố
Mãi nhà con đừng đổ...lần nào...

Hải Dương, ngày 18/8/2012
Bão về....

 

gacon_lonton

<img src ="http://gold24k.info/diendan/images/vip-
[YOUTUBE]7YnQs3JzvBc&feature[/YOUTUBE]
ước gì mình được như anh ấy
 

gacon_lonton

<img src ="http://gold24k.info/diendan/images/vip-
đố vui có thưởng
Một nhà nọ có nuôi một con chó và một con lợn....
ngày kia, nhà đó có giỗ, chủ nhà định làm thịt một trong 2 con vật nuôi này
- Con chó thì nghĩ: con lợn sẽ bị lên bàn thờ trong đám giỗ
- Con Lợn thì nghĩ: kẻ phải lên bàn thờ trong đám giỗ là con chó
Vậy căn cứ vào các dữ liệu trên theo bạn nghĩ: con nào sẽ phải lên bàn thờ..
(đây là đám giỗ của người dân phía bắc).
Nếu bạn giải đúng sẽ có một giải thưởng nho nhỏ, ai là người đâu tiên đưa ra đáp án đúng sẽ là người được giải...
 

hathunguyenvn

New Member
Hhihihi em biết rồi anh Gà nhé. Bây h anh công bố giải đi rồi e đưa ra câu trả lời. Kekkeekee :10:
 
Top